Một cuộc dạo chơi trong rừng

Trải qua rất nhiều chuyến đi dài ngắn ngang dọc trong ngoài nước, mình học được một điều rằng, khi thời gian qua đi, thứ đọng lại trong trí nhớ hạn hẹp của ta, chính là những khoảnh khắc. Mỗi khoảnh khắc như một khung hình ghi dấu lại một thời khắc đặc biệt ở một không gian nào đó. Khi đó nơi chốn và thời gian không còn là yếu tố quan trọng nữa, mà cái đặc biệt chính là cảm xúc mình lưu giữ trong khoảnh khắc ấy. Một chuyến đi có thể dài ngày, qua nhiều địa điểm, gặp cơ man là người, nhưng có thể ta chỉ ghi nhớ được một (vài) khoảnh khắc như vậy, nếu may mắn.
Trong hành trình Bồ Đào Nha vừa qua, mình may mắn có được một vài khoảnh khắc như vậy. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất là ở trong một ngôi nhà nhỏ nằm tách biệt trong rừng, trong một thế giới khác. Người bạn đồng hành quay sang nói với mình: “Đôi lúc giật mình, anh tự hỏi mình đang làm gì ở đây, ở nơi chốn siêu thực này, như tất cả đang diễn ra trong một giấc mơ, chứ không phải ngoài đời”. Khi đó, chúng mình đang ở Serra, một khu rừng nằm gần khu làng cổ ở vùng núi trung du nước Bồ Đào Nha. Người tiếp đón chúng mình là cô Ayfien, một “shaman” thời hiện đại. Hai vợ chồng cô là người Đức, trong một chuyến hành trình “personal healing” (tạm dịch là hành trình chữa lành) cách đây gần 20 năm đã tìm thấy mảnh đất này, và quyết định dừng chân và biến nơi đây thành “nhà”. Trong 2 năm đầu tiên khi mới tới đây, hai người dựng nên một túp lều theo đúng nghĩa đen, ở giữa rừng, và hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài. Họ sống cùng với thiên nhiên, với nắng mưa, cây cối, suối nước, và thú vật. Họ trồng rau, củ, quả để ăn. Họ dẫn nước từ suối lên để uống và sinh hoạt. Họ lượm cây làm củi để đốt lửa sưởi ấm. Rồi từ từ, họ xây từng mái nhà làm nơi trú thân, làm nhà bếp, làm phòng tắm…, tất cả đều từ vật liệu tự nhiên có sẵn xung quanh. Mọi thứ đều đơn giản và giản tiện tối đa đến mức chỉ vừa đủ để sinh sống. Nhưng chính ở nơi đó, họ tìm thấy chính mình. Họ nhớ ra mình là ai, và tại sao mình có mặt tại đây, trong thân thể này, ở nơi chốn này. Mẹ Trái Đất dạy cho họ những bài học vỡ lòng về tự nhiên. Thiên nhiên dạy cho họ cách sinh tồn và sống thật với chính mình. Họ học được ngôn ngữ của tự nhiên, của đất trời, của lửa và nước, của đá và tinh thể. Họ chữa lành cho chính tâm hồn của họ, và dần dần, họ nhận ra họ được lựa chọn làm sứ giả để chia sẻ nhưng bài học của tự nhiên và chữa lành cho những người khác.
Mình tình cờ lạc vào website của hai vợ chồng cô Ayfien (https://www.lohataona.com) trước chuyến đi Bồ Đào Nha chỉ vài ngày, và quyết định gửi email liên lạc. Cô Ayfien rất ngạc nhiên vì website này chồng cô mới chỉ vừa làm cách đây vài tuần, vẫn còn chưa hoàn thiện, và cô không ngờ một đứa ở tận Việt Nam xa xôi lại có thể tìm thấy. Có lẽ chính vì vậy, cô đã rất nhiệt tình đón tiếp chúng mình ở đây 2 đêm, mặc dù đây không phải là thời điểm thích hợp mà hai vợ chồng cô tổ chức retreat hàng năm, và thông thường cô cũng chỉ nhận retreat trong 7-10 ngày. Khi gửi tin nhắn cho mình, cô cảnh báo về mức độ đơn sơ và thiếu tiện nghi ở nơi cô ở, đồng thời nhắn nhủ rằng “Đây là một nơi chốn riêng tư và bí mật ẩn trong rừng sâu, nếu bạn tìm thấy thông tin về nơi này, nghĩa là Mẹ Trái Đất có những thông điệp muốn gửi đến bạn. Chúng tôi chỉ là những sứ giả đưa tin, và nếu bạn cảm thấy được thôi thúc đến đây, chúng tôi luôn chào đón bạn.”
Trước ngày đi một ngày, cô gửi chỉ dẫn đường đi đến chỗ ở của mình. Chúng mình thuê xe đi lên núi, đến một khu làng gần đó gửi xe, sau đó đi bộ vào trong rừng sâu, xuống thung lũng, theo những dấu hiệu chỉ đường là những chồng đá nhỏ xếp tay ở mỗi lối rẽ, và tiếng hai chú chó Leia và Namur sủa từ xa.
Con đường rừng dẫn xuống thung lũng nhà cô Ayfien

Con đường rừng dẫn xuống thung lũng nhà cô Ayfien

Khi đến nơi, chúng mình được dặn dò kỹ là hãy để thế giới thường nhật lại bên ngoài cánh cửa, để hoà mình với tự nhiên nơi đây. Không được phép chụp ảnh hay sử dụng điện thoại trong không gian này. Chúng mình được xếp ở trong một căn phòng gỗ ấm áp, có lò sưởi bằng củi bên trong. Toilet tự hoại ở bên ngoài trời, nước lạnh cóng, nếu cần tắm nước nóng thì phải tự nấu bằng cách đun nước trên lò sưởi. Có một toilet tự hoại khác cách đó vài trăm mét, được sử dụng nếu mình cần đi nặng. Bếp là không gian chung, và chúng mình tự nấu ăn với cô. Bữa ăn thường rất đơn giản, chỉ là bánh mì phết bơ, kèm súp hoặc rau củ quả và nấm hái từ vườn.

Nhà cô Ayfien chụp từ phía xa bên ngoài. Từ điểm này chúng mình không được phép chụp ảnh nữa

Nhà cô Ayfien chụp từ phía xa bên ngoài. Từ điểm này chúng mình không được phép chụp ảnh nữa

Buổi sáng khi thức dậy, mình đi bộ sâu xuống thung lũng, kế bên gốc cây bạch đàn khổng lồ là một sàn gỗ tập yoga. Mình thực hiện vài bài hít thở và thiền thư giãn chào ngày mới, sau đó tìm đường lên một góc khác là nơi đốt lửa, ngồi trên ghế gỗ ăn blueberry dại hái từ vườn, sưởi ấm với lửa, và từ từ nhìn trời sáng dần lên. Sau đó, cô Ayfien cùng hai chú chó dẫn đường cho tụi mình trekking xuống suối, đi dọc theo bờ suối, nhúng tay xuống dòng nước lạnh cóng rửa mặt, và cảm nhận đây chính là dòng nước mát mà tụi mình được uống và sử dụng để nấu ăn, sinh hoạt. Rồi cô thực hiện các session crystal healing cho từng người. Cô đặt mình nằm trên sàn nhà, sau đó đánh trống, và cảm nhận năng lượng của cơ thể mình thay đổi và chuyển động như thế nào, từ đó cô sử dụng các loại đá và tinh thể khác nhau xếp lên trên cơ thể mình, và để đá và tinh thể tự làm việc với năng lượng bên trong mình. Việc của mình chỉ là nằm yên và thư giãn để cơ thể và tâm trí tự chữa lành. Cô Ayfien còn làm massage mama ayurveda cho mình thật thư giãn, rồi chúng mình có những buổi nói chuyện thật sâu. Mình được tâm sự về hành trình cá nhân cùng những lo lắng và những nỗi sợ trên con đường mình đi, và cô cũng chia sẻ về những trải nghiệm tâm linh và hành trình của hai vợ chồng cô. Hai ngày thật ngắn ngủi, nhưng lấp đầy hai ngày đó là những trải nghiệm về một cuộc sống thật khác, nhưng cũng thật quen. Như một hành trình trở về Nhà.
Shamanic Drumming

Cô Ayfien đánh trống (Shamanic Drumming) – ảnh từ website của Cô

Cái khoảnh khắc được đóng khung ở đầu bài viết, là lúc hai đứa mình nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ, trong căn phòng gỗ dành riêng cho khách. Ở gần đó là chiếc lò sưởi nhỏ kiểu cổ, có nối ống khói, trong đó lửa đang bập bùng cháy. Căn phòng mờ ảo trong ánh lửa lập loè, và ánh sáng mờ nhạt từ một bóng đèn vàng nhỏ treo lủng lẳng trên trần. Nếu đó là một bức hình, thì bức hình đó chẳng có gì đặc biệt, có thể xảy ra ở bất kỳ nơi chốn và thời gian nào. Nhưng khoảnh khắc đó đóng dấu một thứ cảm xúc lạ kỳ, khó diễn tả được hết bằng lời. Thứ cảm xúc vô thực mà vô cùng thực, được tạo nên bằng rất nhiều sự tương phản. Tương phản giữa thời tiết giá lạnh tháng 11 ngoài cánh cửa với cảm giác ấm áp bên trong căn phòng. Tương phản giữa thế giới thực chộn rộn xô bồ ngoài kia với thế giới vô thực tĩnh lặng nơi đây – liệu đâu mới là thực? Tương phản trong mối quan hệ giữa hai con người nằm cạnh nhau – chúng ta là vợ chồng, là bạn đời, hay chỉ là những người lạ chung giường? Khoảnh khắc đó giúp mình nhận ra mọi thứ vô lý nhất trên đời đều có thể diễn ra, và khi đó ranh giới phân cực thực – ảo, đúng – sai không còn nhiều giá trị như chúng ta vẫn luôn được dạy nữa. Đó là khoảnh khắc mà chúng ta dùng trái tim để cảm nhận, thay vì dùng lý trí minh mẫn của đầu óc này.
Trong hai ngày ở nơi chốn ấy, mình nhớ hoài một câu hỏi mà cô Ayfien đặt cho mình 2 lần, trong 2 hoàn cảnh khác nhau “Why are you here?” Lần đầu tiên khi chúng mình mới tới, và cả 3 người ngồi cạnh nhau uống trà bên đống lửa, và cô hỏi “Tại sao bạn lại đến đây?”. Mình trả lời rằng, vì đây là cuộc sống mình đã từng đọc, từng nghe, và từng thấy trên mạng hay những nguồn không trực tiếp khác, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến. Mình muốn được truyền cảm hứng từ một con người có thật bằng xương bằng thịt, sống một cuộc sống hoà mình làm một với thiên nhiên. Và mình muốn được là một phần của cuộc sống ấy, dù chỉ ngắn ngủi vài ngày.
Câu hỏi “Why are you here?” thứ hai cô Ayfien hỏi mình khi thực hiện buổi chữa lành năng lượng bằng tinh thể đá trên cơ thể mình. Cô nhìn sâu vào mắt mình, và lời cô hỏi như đến từ hư vô: “Tại sao bạn lại ở đây? Trên Trái Đất này, tại thời điểm này?” Mình ngẩn người với câu hỏi ấy và lặng im vài phút, đến khi cô nhẹ nhàng nói tiếp “Câu hỏi này bạn không cần trả lời tôi. Hãy tự tìm cho mình câu trả lời, và dũng cảm sống với sự lựa chọn đó”.
Why are you here?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes:

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>